cậu chủ a chậm lại đi

Ghi chú về lời bài hát Chậm lại đi em. Lời bài hát Chậm lại đi em liên tục được cập nhật đầy đủ các thông tin về nhạc sĩ, ca sĩ thể hiện, năm sáng tác, mp3 cũng như video clip (youtube) tại loibaihat.biz. #Tự_tình_2 #Tâm_trạng #LyricsĐăng ký kênh ủng hộ tớ nha 💗Chúc mấy cậu nghe nhạc vui vẻ 😘Link âm nhạc gốc: https://www.youtube.com 96,000 ₫. Xem ngay. Tiki. Bước Chậm Lại Giữa Thế Gian Vội Vã như một lời thức tỉnh bản thân, một lần nhìn ngắm lại chính mình, chúng ta đã thật sự một lần sống là mình, sống cho mình và sống vì mình hay chưa. Cuốn sách giúp bạn xoa dịu tâm hồn, yêu bản thân mình hơn a) Giải thích: – Triết lý sống là những điều được rút tỉa bởi trải nghiệm trong cuộc sống, như một quan niệm nền tảng để con người sống tốt hơn. – “Sống chậm lại! Nghĩ khác đi! Yêu thương nhiều hơn!” là triết lý sống của tôi. b) Bàn luận: – Sống chậm Hay thậm chí chỉ là dành thời gian đi chậm lại và tận hưởng cuộc sống. Or even simply just taking the time to slow down and savor your life. ted2019 On Rencontre Des Milliers De Gens. Chương 44 ————————————————————————————————————– Có lần đã từng đọc ở đâu đó… Cũng có thể là từng nghe ai đó nói… Hoặc xem ở đâu đó rằng… …Mà cũng có thể là tự ta bịa ra rằng…..  ̄▿ ̄ . Hai con người, một khi đã được định mệnh sắp đặt ở bên nhau, dù có xa cách đến mấy, vẫn sẽ gặp lại. Bởi vì chính là định mệnh. . Hẳn là định mệnh ~ Ta ba năm trước đã chạy trốn khỏi hạnh phúc đang dang dở, chạy trốn khỏi người mà ta yêu thương, thế nào mà bây giờ vẫn gặp lại người đó, còn có ý định hàn gắn yêu thương. Cái này người ta gọi là trùng phùng? Hay là oan gia ngõ hẹp? TTwTT Thực ra vẫn còn rất nhớ, rất yêu, không thể gọi là oan gia gì đó. Nhưng mà cái định mệnh chết tiệt! 〜 ̄△ ̄〜 Gặp lại nhau không có nghĩa là một phát lên giường rồi làm tình, không có nghĩa là đeo bám nhau như kẹo cao su… Nhưng mà cái con người kia định nghĩa như vậy a~ Thật tội lỗi cho một tâm hồn trong sáng là ta… Ngô Diệc Phàm, tổng tài của tập đoàn Ngô thị, quý tử của Ngô gia, nổi tiếng trên thương trường cũng như tình trường, bằng chứng là đưa Ngô thị lên làm tập đoàn xuyên quốc gia đứng hàng top trên thế giới bằng hai bàn tay của mình, còn bằng ngoại hình xán lạn đẹp rạng ngời quyến rũ thì đã có rất nhiều các em, các chị, các mẹ theo đuôi đòi chết… cuối cùng lại vướng vào lưới tình với một người như ta. Chính là NHƯ TA! Là ta không xứng… . Thôi khỏi nhắc lại chuyện cũ đi! Ba năm trôi qua rồi đó ~ Mọi thứ cũng đã khác mà. . Thực ra, lòng vòng một hồi, vẫn chỉ là quay về trọng điểm chính hôm qua đã tình một đêm với Ngô Diệc Phàm trong khách sạn năm sao. Và bây giờ vẫn chưa thoát ra được! Ta cứ nghĩ, cởi quần áo cho anh sàm sỡ một chút, rồi sau đó sẽ được trả lại Diệc Tử, ai dè bị thượng cho lên bờ xuống ruộng, lại còn kiệt sức rã rời, ngủ qua đêm với anh… Thật sự thấy rất giống như bị cướp đi lần đầu tiên TT^TT Đau muốn chết… Đến giờ vẫn còn đau thắt lưng ê ẩm… . . Nhưng mà Phàm hành hạ thân xác ta chưa đủ hay sao còn thông đồng cấu kết với Diệc Tử để con bé bán đứng ta a? ╥﹏╥ Con nhóc chỉ vì chú đẹp trai’, chỉ vì mấy que kẹo mút mà đã nhất nhất nghe theo lời anh như vậy… Cái gì mà ngày nào cũng đến chơi? Bộ quấy ta như vậy chưa đủ hay sao? Dù sao đi nữa vẫn có cảm giác sắp có điềm gở… . “Con nói xem, chú nên đến chơi với con lúc nào?” “Mọi lúc a~~” “Thật sao? Daisy ngoan quá! Chú có thể gọi con là Diệc Tử được không?” “Có ạ ~ Baba nói, tên con là ghép bởi tên baba và tên người mà ba yêu nhất ~” Nghe con nhóc ấy nói đến đó, ta đột nhiên chột dạ, luống cuống ôm con bé thật chặt. “Diệc Tử! Chúng ta mau về thôi.” Nhưng Phàm có vẻ không buông tha cho con bé, tiếp tục dịu giọng hỏi han, ánh mắt chợt xẹt qua người ta có chút nghi ngờ. “Diệc Tử, con có biết người đó là ai không?” Diệc Tử ngây ngô lúc lắc cái đầu. “Con không có biết nha.” Phù ~ May muốn chết! Suýt nữa thì lộ hết bí mật xuyên lục địa của ta… . Phàm bắt đầu chuyển ánh mắt về phía ta, trong đôi đồng tử màu nâu café thấp thoáng vài tia nhìn thú vị. Một tay anh khẽ nâng cằm ta lên, nở nụ cười đắc chí. “Nói xem, chính là Diệc Phàm và Tử Thao. Phải không?” Giống như đứa trẻ con bị phát hiện nói dối, tim ta đập bình bịch, toát mồ hôi lạnh. “Nói nhảm! Ai thèm ghép với tên anh?” “Này, đừng có cắn môi, như thể tố cáo em nói dối vậy.” Phàm khẽ nháy mắt, trông lại càng hảo hảo câu dẫn . Trong trường hợp bế tắc này, ta chỉ còn có thể phán một câu xanh rờn ~ “Là Diệc Hưng và Tử Thao. Anh đừng có mà nằm mơ ~” Thật tội lỗi khi phải nói dối như vậy, nhưng nếu một lời nói dối mà không ảnh hưởng đến hạnh phúc của cả hai thì rất đáng phải nói. Như ta, ta có thể sống tiếp như đã sống ba năm qua vậy, không có Phàm mà vẫn sống tốt. Như Phàm, anh vẫn có thể tìm một nữ nhân xinh đẹp môn đăng hộ đối kết hôn để sinh con nối dõi tông đường. Cuộc gặp gỡ lần này, coi như là trái đất tròn đi ~ Và đêm ân ái hôm qua, cũng coi như là say rượu mất hết lí trí. . Phàm nghe đến cái tên xa lạ thì khẽ nhíu mày khó chịu, thực ra đến ta cũng chẳng biết đó là ai… TTwTT Chỉ là trong đầu đột nhiên xoẹt qua cái tên lạ hoắc đó. Còn Diệc Tử mơ hồ nghe thấy cái tên dở hơi cám lợn ở đâu ra cũng lấy làm lạ, quay phắt đầu lại nhìn ta đầy ngạc nhiên. Ta sợ con bé hỏi ngu ngơ một câu cũng có thể đổ bể kế hoạch, liền cầm que kẹo mút ấn vào miệng nó rồi ôm con bé trong lòng thật chặt. “Em nói ai cơ?” Sắc mặt đang vui vẻ đột nhiên sa sầm. “Là Diệc Hưng a… Trương Diệc Hưng…” Ta run rẩy nhìn về phía con người kia. Chính là chỉ cần thay chữ Nghệ trong Nghệ Hưng thành Diệc Hưng là đã tạo ra được một người chồng hoàn hảo. Nghệ Hưng, em xin lỗi TTwTT Diệc Tử, baba xin lỗi. =w= Nhưng vì sự yên bình của mọi người, ta buộc phải làm vậy. . . Phản ứng của Phàm không như ta tưởng tượng, anh chỉ nhẹ nhàng thì thầm với Diệc Tử rồi nhờ thư kí dẫn con bé xuống khu vực sảnh lớn của khách sạn chơi đùa. Ta nước mắt lưng tròng nhìn theo Diệc Tử mà không thể nào làm gì được, ta cũng muốn được ra khỏi căn phòng này a~ ╥﹏╥ Con nhóc quỷ này, dám bán đứng ta nha… Ngay sau khi vui vẻ tiễn con nhóc ra khỏi cửa, Phàm đóng sầm cửa lại, khóa chốt rồi tiến về phía ta. Hình như ta có dự cảm chẳng lành… . “Nói đi, tại sao lại nói dối ta?” ° △ ° Cái gì? Chẳng lẽ bí mật đã bị phanh phui sao? Nếu thực sự là vậy thì ta sẽ rất khó sống… Đào Đào, mày đúng là bị điên rồi, nghĩ gì mà lừa được Ngô Diệc Phàm chứ? “Không phải nói dối.” Ta vẫn mặt dày không chịu thừa nhận. Cơ thể mất kiểm soát đã bắt đầu run run, ta hơi quay mặt đi để tránh ánh mắt kiên định như muốn giết người của Phàm. “Mà nói dối cái gì cơ chứ?” Phàm dùng lực nhẹ nâng cằm ta lên, đôi đồng tử xoáy sâu vào khuôn mặt ta. Bị nhìn chằm chằm như vậy làm ta có cảm giác khuôn mặt đang nóng bừng lên. Ta cố cựa quậy để tránh ánh nhìn từ đôi mắt màu café đó. Đôi mắt của Phàm rất đẹp, toát ra ánh mắt vô cùng câu dẫn và quyến rũ, nhìn vào đôi đồng tử đó sẽ khiến người đối diện vô cùng căng thẳng, như thể nhìn phải ánh mắt của Medusa. “Nhìn thẳng vào mắt ta đi.” Giọng nói đều đều vô cùng kiên định, có phần ra lệnh. Bây giờ đều bình đẳng rồi, không còn là cậu chủ với người hầu, việc gì ta phải nghe theo chứ? . Nhưng rốt cuộc là vẫn không thể không nghe theo mệnh lệnh kia… TT^TT Ta miễn cưỡng quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt kia trái tim bỗng chùng xuống. “Nói đi, tại sao lại nói dối? Rõ ràng em vẫn chưa kết hôn với ai. Tại sao lại thay đổi như vậy? Em chưa từng nói dối ta một câu.” Thật tức cười mà. “Phàm, ba năm rồi đó. Ai rồi cũng khác.” Ta cũng vì quá yêu Phàm mà không muốn anh có bất cứ mối quan hệ nào với người như ta nữa, thực sự không muốn vì ta mà Phàm phải từ bỏ đi sự nghiệp và hạnh phúc cả một đời như vậy. Vì thế, dù vẫn còn rất yêu, nhưng lúc nào cũng vậy, là ta tự buông tay trước. Nếu Phàm thực sự hiểu, chắc chắn sẽ không như bây giờ, chắc hẳn đã phải có một gia đình vô cùng hạnh phúc. . Ta cố tỏ ra lạnh lùng và xa cách hết mức có thể, ánh mắt xa lạ đối diện với đôi đồng tử kia. “Em nói ai rồi cũng khác sao? Nhìn xem, chẳng có gì thay đổi ở đây cả. Ta vẫn còn rất yêu em nên mới lục tung cả thế giới này lên để tìm em, tình cảm dành cho em vẫn luôn không đổi. Tại sao lại rời bỏ ta? Tại sao lại thay đổi?” Phàm nói miên man một hồi, đồng thời không kiềm chế được bản thân mà kéo ta vào lòng ôm chặt. Ta chỉ bất lực dựa vào vòng tay đó mà nhìn thân ảnh quen thuộc đã khắc sâu vào tâm trí, ánh mắt thẫn thờ nhìn về vô định. Hơi thở và mùi hương cơ thể vẫn vấn vít quanh đây. . Không được! Đây không phải lúc nghĩ đến cái đó… ╥﹏╥ . “Đừng nói dối nữa. Chính là em vẫn còn yêu ta.” Phàm vùi đầu vào vai ta, bàn tay luồn vào tóc rồi xiết nhẹ. . “Phải, là vẫn còn yêu.” Thực sự chẳng thể nào nói dối mà không chớp mắt với con người này. “Nhưng vì yêu mới phải làm như vậy.” Phàm tỏ vẻ hài lòng khi cuối cùng ta cũng chịu thừa nhận, nhưng lại càng ngạc nhiên gấp vạn khi nghe một lí do rất không liên quan. “Em nói vì yêu ta nên mới phải rời bỏ ta sao? Thật nực cười.” Ta gạt mình ra khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh, bản thân không kìm nén được mà nói ra hết những gì mà trong đầu đang nghĩ đến. Đúng là cái miệng làm hại cái thân. ლ¯ロ¯ლ “Không phải rời xa nhau thì cả hai sẽ đều hạnh phúc sao? Mối quan hệ này không được chấp thuận cuối cùng cũng chỉ đi vào bế tắc thôi! Bây giờ thì sao, đều có hạnh phúc của riêng mình rồi mà. Em nhận con nuôi và sống cùng nó bình bình đạm đạm. Anh vẫn là tổng giám đốc tập đoàn Ngô thị, nên kết hôn với người phụ nữ nào đó môn đăng hộ đối mới phải, liệu chúng ta đến với nhau hạnh phúc được bao lâu?” Ta gần như là gào lên, Phàm chỉ ngỡ ngàng đứng nhìn ta. Nước mắt cũng tự dưng chực trào, mặc dù ta không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh dù chỉ là một chút. Bản thân ta không cần đến sự thương hại đó, trước đã tự vượt qua đau khổ như thế nào, bây giờ cũng có thể tự mình làm được. . “Ta…” Phàm có ý định lau nước mắt cho ta nhưng bàn tay theo phản xạ đã gạt ra. “Dù sao bây giờ cũng đã quá muộn rồi. Có thể ba năm chưa quên được, nhưng mười năm, hai mươi năm,… chắc chắn sẽ quên được.” “Đào Đào, nghe ta nói đã….” Nhưng chưa kịp nghe anh nói hết câu, ta đã cầm theo áo khoác rồi quay lưng đi thật nhanh. “Mọi chuyện đêm qua, và cả chuyện gặp anh, sẽ chỉ như là một giấc mơ. Tạm biệt, chúc anh hạnh phúc!” . Sau đó, một mực đi ra khỏi căn phòng đã in lại chút dấu ấn của lần ân ái đêm qua. Không hiểu sao nước mắt vẫn cứ tuôn trào, ướt đẫm cả khuôn mặt. Ta lắc đầu thật mạnh, an ủi bản thân không được buồn, ba năm qua đã sống như thế nào thì bây giờ vẫn tiếp tục sống như thế. Sẽ không chỉ vì một người trong hoài niệm mà lỡ đánh mất hạnh phúc của cả hai. Sẽ không vì một chút yêu thương mà trở nên ích kỉ. Sẽ không… Vì Đào Đào của ba năm sau cũng đã trưởng thành rồi. . . “Baba, ba khóc phải không?” Ta bế Diệc Tử trên tay, ôm con nhóc thật chặt. Con bé cũng tinh ý đoán ra hai mắt ta vẫn còn đỏ hoe. Hai bàn tay nhỏ khẽ sờ lên mặt ta “Ba đừng khóc. Khóc nhè là xấu ~” “Ừ ba không khóc đâu mà.” Ta cố tỏ ra vui vẻ, dụi dụi đầu vào cổ Diệc Tử, con nhóc cười khúc khích vô cùng đáng yêu. Bản thân ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào. “Có phải chú đẹp trai làm ba khóc không?” Haiz, đột nhiên tim nhảy lên một nhịp. Sao lại có tật giật mình như vậy chứ? Rõ ràng là tự ta gào lên, tự ta khóc mà. . “Tất nhiên là không rồi. Ba bị đập đầu vào cánh cửa, đau quá ấy mà!” “Baba ngốc ~” “Diệc Tử có thích kẹo bông không? Baba sẽ mua cho con.” Con bé rất thích ăn loại kẹo làm từ đường, bông bông như đám mây bồng bềnh, khi cho vào miệng lập tức sẽ tan ra và để lại cảm giác ngọt lịm nơi đầu lưỡi. “Có có có a~” Diệc Tử buồn, chỉ cần ăn kẹo bông tâm tư sẽ vui trở lại. Thực sự rất muốn làm trẻ con, chỉ cần ăn kẹo bông sẽ trôi đi hết những nỗi buồn cư ngụ trong lòng. Nhưng mà ta, ăn một nghìn lẻ một cây kẹo bông có lẽ cũng chỉ cảm thấy no căng bụng chứ chẳng thể bớt buồn hơn được bao nhiêu. ╮ ̄▽ ̄”╭ . . Vì chuyện của Phàm mà mấy ngày nay tâm trạng đều không được tốt. Trông coi thư viện thì lúc về quên cả khóa cửa, làm ở cửa hàng tiện lợi còn tính giá nhầm làm ông chủ ở đó tức giận, về đêm còn uể oải hơn, làm việc ở cửa hàng ăn nhanh Mc Donald thì chậm như rùa bò, phục vụ bị khiển trách,… Ngay cả mọi ngày thường hay tranh đồ ăn với Diệc Tử thì mấy hôm nay lại ăn uống kém đi nhiều. ヽ*´Д`*ノ Trước kia khi buồn sẽ tuyệt đối không nói ra, tuyệt đối không biểu hiện ra ngoài. Nhưng bây giờ thì đến Nghệ Hưng và bà Brown hàng xóm cũng nhận ra. Anh hàng xóm tốt bụng thì dứt ruột tặng ta một cây hoa ly, bà hàng xóm tốt bụng thì hay mang cho ta đồ ăn, hoa quả,… Rốt cuộc cũng chỉ để cho ta vui vẻ hơn. Lại còn được cả con nhóc Diệc Tử kia, ta đi làm về mệt muốn chết còn bắt ta chơi đồ hàng với nó Nhưng đến cả người cũng không thể nhấc nổi, chỉ lười biếng nằm một chỗ. Con nhóc dỗi hờn, chạy sang nhà Nghệ Hưng với điệu bộ Con không chơi với ba nữa, chơi với chú Lay vui hơn ~~~’ . Ngay cả bảo bối nhỏ cũng bỏ mặc ta thì thân già này biết sống sao chứ? ╯‵□′╯︵┻━┻ *lật bàn* . . Sau n ngày, cuối cùng ta cũng lấy lại được một chút sức sống. Về cơ bản là dường như Phàm không còn xuất hiện trong cuộc sống của ta nữa, cũng có chút hụt hẫng. Nhưng mà là tự ta muốn vậy mà, bây giờ còn tiếc nuối cũng quá muộn. Đôi khi bận bịu tưởng chết, cũng chính là lúc chỉ chú tâm vào công việc mà không bị phân tâm về Phàm nữa, tưởng như quên đi được. Nhưng con nhóc Diệc Tử luôn mồm hỏi ta chú đẹp trai đâu, sao không đến chơi với con, bla bla… lại làm ta vô thức nhớ đến. Có khi phải mười năm, hai mươi năm mới quên đi được thật. TTwTT Cuộc sống gần như đã quay về quỹ đạo vốn có, ngày ngày đi làm kiếm tiền, cuộc sống bình bình đạm đạm chỉ có Diệc Tử và hàng xóm, rốt cuộc thì ta cũng chỉ cần điều đơn giản như vậy thôi. . . Như thường lệ, ta từ cửa hàng tiện lợi về nhà cũng đã là 5 giờ chiều. Diệc Tử thì ta gửi ở vườn trẻ, bây giờ chắc Nghệ Hưng cũng đi đón con nhóc giùm ta rồi nên ta ngả mình xuống giường nhỏ đánh một giấc say sưa. Lúc tỉnh dậy đã là 6 giờ tối, ta vội vàng đi nấu cơm, tiện thể sang nhà Nghệ Hưng đón Diệc Tử về. Con nhóc biết ta bận rộn công việc nên cũng chơi rất ngoan, không còn nghịch ngợm như trước. . Bỗng nhiên, con bé giơ bàn tay nhỏ đến trước mặt ta, mặt mếu máo. “Zitao baba, con bị mất vòng vòng rồi.” Ta vội nhìn theo ánh mắt con nhóc, chiếc vòng bạc ta tặng con bé hồi sinh nhật 3 tuổi của nó giờ đã không cánh mà bay. Con gái à, chơi phải biết giữ chứ, tiền của ba cả đó TTwTT Nhưng mà biết nó làm rơi ở đâu chứ, bây giờ cũng tối rồi. Ta đành ôm Diệc Tử rồi dỗ dành con nhóc. “Vòng vòng mất thì để mai ba mua cho con cái khác nha~” Thực ra làm gì có tiền mua thêm hả con? TTwTT Nửa tháng lương của ta chứ ít ỏi đâu. “Không chịu đâu. Vòng vòng của con!!” Con bé ngoan được vài hôm, bây giờ lại gào khóc cả xóm nghe thấy. Ta cuống cuồng vỗ về nó. “Được rồi, được rồi, đi tìm.” Đến mệt với bảo bối nhỏ này a~ . Đầu tiên vẫn là mặt dày đến lục tung nhà của bà Brown và anh hàng xóm Nghệ Hưng, nhưng cuối cùng lại không có. Mặc dù điều này là rất khó với một con nhóc bốn tuổi rưỡi nhưng ta vẫn gặng hỏi Diệc Tử. “Tiểu công chúa, con có nhớ bị mất lúc nào không?” Diệc Tử nhìn ta với ánh mắt biết đã không đi tìm’, tiếp tục mếu máo. Haiz, mệt lắm nha~ Đến 9 giờ tối mà không tìm được chắc ta phải xin nghỉ làm thêm ca tối này mất. “Con chơi ở bãi biển với chú Lay. Lúc về nhà vòng vòng đã bị mất!” Thật khổ cho thân tôi mà Tìm cái vòng bạc bé bằng cái nắm đấm trên cả bãi cát lớn như vậy thì tìm đến hết đời cũng chẳng thấy. Chưa kể sóng đánh dạt đi rồi cũng nên. Nhưng để con nhóc khỏi khóc lóc kêu gào, ta vẫn dẫn nó ra bãi biển, có ý định sẽ chỉ tìm tượng trưng rồi nói là không tìm thấy. Chỉ là một cái vòng tay, trẻ con sẽ mau quên thôi. . Trời tối. Ở ngoài bãi biển cảnh vật đều mờ mờ ảo ảo. Không khí lạnh từ biển thổi vào làm cái thân già như ta co ro lại. Nhưng vẫn phải cố soi đèn tìm vòng cho Diệc Tử. Đột nhiên, Diệc Tử kéo kéo áo ta vẻ vội vã. “Baba, đằng kia có đèn sáng chưa kìa!” Con nhóc chỉ tay về phía bãi cát xa xa. Ta cũng tò mò nhìn theo. Con gái à, đấy là ngọn lửa lớn đang cháy, không phải đèn sáng đâu… . Khoan! Lửa ư? Á !!!! Cháy rồi sao? . Không thèm quan tâm đến lí do tại sao trên cát lại có thể có lửa cháy bập bùng như vậy, ta nghĩ vẫn đang có người ở đó và họ có thể bị thương bèn ôm lấy Diệc Tử rồi chạy thật nhanh về phía đó. Nhưng đến gần thì lại không phải ngọn lửa lớn mà chỉ là những ngọn nến được ai đó xếp vô cùng công phu. . Ồ! Lại còn hình trái tim a~ Thực lãng mạn đi. . Diệc Tử giãy giụa nhảy ra khỏi lòng ta, rồi chạy biến đi mất. Ta vội quay người lại chạy theo con bé. Đập ngay vào mắt là một thân ảnh cao lớn. Quen thuộc đến nỗi bịt mắt cũng có thể biết đó là ai. “Phàm…” Ta dường như không tin vào mắt mình. Người đứng trước mặt ta chắc chắn là anh, dù có thành tro bụi ta cũng nhận ra. Tạm dừng đã, ta tưởng Phàm phải về nước rồi chứ? Tại sao vẫn còn ở đây? Và trọng điểm là anh có liên quan gì đến đống nến này không? ლ¯ロ¯ლ “Ừm?” Chưa bao giờ thấy anh nở nụ cười dịu dàng ôn như như thế này. Nếu có thì trước kia cũng chỉ là đếm trên đầu ngón tay. “Nhìn đằng sau lưng em đi, đẹp không?” Thì ra là của anh… Nhưng mà của anh thì mắc mớ gì đến ta??? “Đống nến này là do anh chuẩn bị sao?” Ta vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Nếu Phàm chưa rơi vào chậu mật ong thì chắc chắn sẽ không có cảnh tượng cẩu huyết như trong phim như thế này. “Chính là như vậy. Và nó là dành cho em, Đào Đào.” Cho ta sao? Có nằm mơ không? Nếu là nằm mơ xin hãy để ta tỉnh lại…. “Xin lỗi, tôi đang bận…” May mà đang là trời tối nên ở bãi biển không có người mấy, nếu là ban ngày ta tình nguyện nhảy xuống biển để đỡ muối mặt! Ta làm bộ bận rộn, vội lướt qua vai Phàm và bước đi nhanh chóng. . Nhưng lần này, anh đã giữ được lấy tay ta, kéo ta sát lại người anh, cả hai cơ thể truyền không khí làm ta cảm thấy ấm áp vô cùng. Bàn tay lạnh lẽo cũng được bàn tay ấm áp ngọt ngào kia nắm lấy. Nói tim ta không đập, chân ta không run,… chính là nói dối a~ Ta vội gỡ tay mình ra khỏi bàn tay kia thì nhận ra người đó nắm tay mình thật chặt. “Đừng đi, ta sẽ không để em đi lần nào nữa đã để mất em quá nhiều lần rồi.” Thật là hiếm khi được nghe mấy lời sến súa làm ta nổi da gà như thế này TTwTT . Bất ngờ hơn nữa là, Phàm đột nhiên quỳ một chân xuống, từ trong túi lấy ra một hộp nhỏ. Chân ta như mềm nhũn, không thể đứng vững được. Này ~ Hình như đây là mấy cảnh cầu hôn siêu cấp cẩu huyết trong phim Hàn Quốc. Ta một phần vì ngạc nhiên, sau đó là hồi hộp và lo lắng. Ta cứ thế lùi dần về phía sau, có lẽ sẽ dẫm phải mấy ngọn nến kia mất. Nhưng một bàn tay đã nắm chặt lấy ta, vô cùng ấm áp và mạnh mẽ, như thể sẽ sợ ta bỏ chạy khỏi mình. “Đào Đào, về bên ta. Ta đã lục tung cả thế giới để tìm em, ta đã từ bỏ tất cả địa vị và quyền lực chỉ xứng với em.” Gì chứ? Phàm đã từ bỏ chức vị tổng giám đốc Ngô thị sao? Chỉ vì ta sao? Nhưng mà không phải vì anh không xứng, mà chính là ta mới không xứng với một người như anh. “Anh… anh đã từ bỏ Ngô thị sao?” “Ừ. Em không cần bận tâm về vị thế nữa, vì bây giờ chúng ta như nhau. Em không cần bận tâm ai nói gì nữa, vì ta chắc chắn sẽ bảo vệ em. Em không cần bận tâm chúng ta hạnh phúc bao lâu, vì ta sẽ ở bên em mãi mãi.” Nói xong, Phàm nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của ta. Nghe những lời nói từ sâu thẳm trái tim của Phàm, ta không kìm nén được mà bật khóc. Đặc biệt là hai chữ mãi mãi’, nó làm ta cảm thấy vô cùng ấm áp và đầy yên tâm. Từng lời nói của anh, lúc nào cũng là sự kiên định, đã nói là sẽ làm. Nên những lời này, ta tuyệt đối tin tưởng. Thực ra, trong cuộc sống, con người ta ai cũng có rất nhiều cơ hội để làm một việc gì đó. Nhưng khi họ có cơ hội này, họ đã bỏ qua nó và chắc rằng sẽ còn cơ hội khác tuyệt hơn, đến cuối cùng, cơ hội tiếp theo lại không thể bằng cơ hội trước. Chắc chắn sẽ vô cùng tiếc nuối và ân hận. Và đôi khi, ai cũng phải mạo hiểm một lần, như vậy cuộc sống mới trở nên thú vị và đầy màu sắc. . Vì vậy, ta cũng sẽ mạo hiểm, thử cược hết trái tim mình vào vụ đặt cược quan trọng này xem sao. Ai mà biết được , nếu bỏ qua nó sẽ còn cơ hội nào khác tốt hơn chứ. Nhưng mà cũng vì ta vẫn còn yêu Phàm rất rất nhiều nữa. “Em… yêu anh…” Ta nói từng chữ trong nước mắt. Nhưng là nước mắt của hạnh phúc. Phàm nghe câu trả lời của ta đột nhiên ôm chặt lấy ta, có lẽ là cái ôm ấm áp nhất, ngọt ngào nhất mà ta từng được nhận. Anh vùi đầu vào tóc ta thì thầm, hơi thở bạc hà xen lẫn trong gió. “Tử Đào, anh cũng yêu em.” Sau đó, không cần phải bàn cãi, chắc chắn là một nụ hôn siêu cấp ngọt ngào a~ . Đang hôn nhau thắm thiết, ta bỗng dưng nhìn thấy Diệc Tử đứng cạnh Nghệ Hưng, hai người đứng vỗ tay như đúng rồi =v= Còn con nhóc tì nhà ta thì cười vô cùng ranh mãnh, Nghệ Hưng thì giơ ngón tay cái, sau đó hai bàn tay tạo thành hình trái tim cố tình để cho ta nhìn thấy. Hừm, hai người đó dám thông đồng với nhau để bán đứng ta. Aaaaa, lại còn Phàm, chắc chắc anh đã phải nhờ Diệc Tử dụ ta ra ngoài bãi biển này nha… Nhưng mà thôi, bây giờ không phải là lúc quan tâm những chuyện khác, hôn đã! ~~~ . . . . “Diệc Tử, con có chịu gọi chú đẹp trai là baba không?” “Chịu liền! Nhưng mà còn Zitao baba thì sao?” “Thì cả hai sẽ đều là baba của con!” “Mỗi lần gọi baba thì cả Yifan baba và Zitao baba đều quay lại ạ?” “Thì con sẽ gọi ba là Zitao baba, còn gọi chú đẹp trai là Yifan baba. Chịu không?” “Như vậy thì dài lắm, mỏi miệng lắm.” “Nhóc tì khôn lỏi!” “Vậy thì con sẽ gọi Zitao baba là Zitao mama!” “Há há há!!!” “Phàm! Anh cười cái gì mà cười! Còn con, sao không gọi chú đẹp trai là mama mà gọi ta là mama? Con gọi ta là baba suốt còn gì?” “Vì chú đẹp trai cao hơn baba. À nhầm, mama. Hing hing~ “ “Há há há!” “Anh mà còn cười đểu thì chết với em!” “Em giỏi thì đảo chính’ xem sao! Nhìn xem, em còn không bằng Diệc Tử. Á há há!” “Còn dám thách sao? Nghĩ em không dám đảo chính’ à?” . —————- HOÀN —————- Cuối cùng thì cũng hoàn cái long fic này nha! TTwTT Hạnh phúc muốn chết mà! Ta chỉ muốn nói đôi điều với các readers đã theo chân ta từ chương 1 đến tận chương 44 là cảm ơn mọi người đã đọc fic của ta và ủng hộ nó, mặc dù ta phải thừa nhận là viết không ra gì và cũng không được chau chuốt như các fanfic khác; lại còn tiến độ lề mề chậm chạp, để các readers phải chờ lâu. Thật sự rất xin lỗi mọi người! Và cũng cảm ơn mọi người rất nhiều ^^ Và bây giờ thì chờ Phiên ngoại nhaaaa ~~~~ Yêu mọi người nhiều ❤ Chương 20 “Đêm nay chỉ là của hai chúng ta thôi…” Warning Vẫn chưa H = ————————————————- “…N-Ngô…t-tổng…chúng ta đang đi đâu vậy?” Thực sự rất muốn gọi hai tiếng cậu chủ’ nhưng cậu ấy đã dứt khoát tuyệt tình với ta, nói với Kim Chung Nhân rằng ta không còn là người hầu của cậu ấy nữa. Thực phũ a~ TT^TT Nhưng vừa rồi lại ôm ta chặt như vậy, hôn ta ngọt ngào như vậy, nói những lời đường mật như vậy, thế là làm sao a~~~ Đây có phải là khẩu thị tâm phi? Hay là vừa đấm vừa xoa??? A~ Cái đầu ngu ngốc này hoạt động quá chậm đi! Cậu chủ không trả lời, cứ thế kéo ta đi vèo vèo, lướt qua bao nhiêu thực khách, lướt qua vô vàn ánh nhìn, ngưỡng mộ có, tò mò có,..bla..bla… Bước vào thang máy một cách nhanh chóng, trong đây không có người. Khi cửa thang máy vừa đóng lại, ngay lập tức cậu chủ ghì chặt lấy ta, không cho ta một giây để thở. Không khí đã ngột ngạt, hơi thở nặng nề của cậu chủ càng ngột ngạt hơn. Không khí trong lành của ta~~ “…A…cậu…mm…” Chưa kịp nói gì, đôi môi nóng bỏng của câu dẫn đã áp chặt lấy môi ta, ra sức mà chiếm hữu. Một tay cậu chủ cố định sau gáy làm ta không thể nào mà cựa quậy được. Tay còn lại vòng ra đằng sau, giữ chặt lấy eo, áp sát cả cơ thể ta vào thân hình cao lớn, mạnh mẽ của cậu. Hai thân ảnh như dính vào nhau, hòa làm một, cả thang máy tràn ngập những tiếng thở dốc đầy dụ tình. Đôi môi hư hỏng của cậu chủ cứ thế mà cắn mút đôi môi nhỏ, bật ra những âm thanh kích tình. Đầu lưỡi nhanh chóng tách đôi môi nhỏ, như một con rắn khéo léo luồn lách vào bên trong khoang miệng mà khuấy đảo cuồng loạn, làm ta từng giây từng phút đắm chìm trong khoái cảm. Có hơi đau nhưng ngay sau đó là dư vị ngọt ngào ngập tràn khoang miệng đến mê muội, chỉ muốn thời gian ngừng trôi. Hai cơ thể đã một thời gian không được hòa làm một cảm thấy vô cùng thèm muốn, khao khát. Qua lớp quần áo, mơ hồ cảm thấy dục vọng đàn ông của cậu chủ đã căng cứng đến mức nào, cọ xát nhè nhẹ vào ta. Vô cùng xấu hổ ~ >/////< Đường từ sân bay Changi đến khách sạn quả thực rất xa, ngủ chán chê đến lúc không tài nào nhắm mắt được nữa, ta mới ngó nghiêng khung cảnh bên ngoài để giết thời gian. Lúc đến sân bay trời đã băt đầu chuyển sang màu đỏ tà mị của hoàng hôn, bây giờ cũng là trời tối rồi. Trên làn đường rộng thênh thang, xe cộ đi lại đông đúc, các con phố đã bắt đầu lên đèn, ánh đèn đủ sắc màu và vô cùng rực rỡ nói lên sự xa hoa của thủ đô Singapore. Nhìn quang cảnh hiện đại này bản thân không khỏi ngạc nhiên, đây có lẽ là trung tâm thành phố luôn rồi, sao mãi chưa đến khách sạn? Đừng nói với ta cậu chủ lại dở chứng khó tính vào lúc này… Chiếc xe 4 chỗ sang trọng quá đủ cho quản lí, cậu chủ, ta và Lạc Lạc. Anh quản lí lái xe còn cậu chủ ngồi bên cạnh. Còn ta với Lạc Lạc, nói một cách phũ phàng nhất là phải ngồi chung với đồ đạc hành lí. Nói xem, có giống xe chở lợn không chứ?? Lạc Lạc vốn chẳng ưa ta nên ngồi sát ra tận chỗ cửa kính, chụp choẹt đủ các thể loại, đủ các tư thế. Ta cũng chẳng ham, ngồi sát phía kính còn lại rồi ngắm đường phố Singapore. Lấy ra từ trong túi áo khoác chiếc Smartphone màu trắng, định là sẽ chơi game cho đỡ chán. Nhưng tình cờ lại lấy ra được một mảnh giấy nhỏ, vô cùng ngạc nhiên. mảnh giấy nhỏ xinh được xé nham nhở từ một tờ giấy hóa đơn, đầu óc bã đậu liền dừng lại suy nghĩ một chút. Những dòng chữ liến tháu được viết vội vàng, có ghi địa chỉ và một dãy các con số. AAAAAA !!!! Là Khánh Thù sao? Ta tệ chưa này, nếu như không có mẩu giấy này, ta có lẽ sẽ quên bắng đi mất. Dù sao cũng có nhiều chuyện xảy ra làm ta chẳng có tâm trí nào mà nghĩ đến những chuyện khác nữa. Đang cảm thấy vô cùng buồn chán, rất muốn gọi điện cho cậu ấy bây giờ nhưng trên xe không khí yên tĩnh đang bao trùm, cậu chủ lại khó tính như thế, tốt nhất là về đến khách sạn rồi gọi điện cho cậu ấy sau. Phải lưu số vào đã~ Ta đang hí hoáy lưu số của Đô Đô vào danh bạ thì tự dưng cảm thấy có một luồng không khí lạnh đang bao trùm lấy toàn thân, ta bất giác run rẩy. Ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt sắc như dao của cậu chủ đang nhìn qua gương chiếu hậu, nhắm thẳng về phía ta. Ánh mắt thay lời muốn nói “Vui lắm ấy mà cười à” của cậu chủ làm vẻ mặt hớn hở của ta lại trở về trạng thái siêu cấp chán. Cậu chủ mà dỗi là cấm có được vui vẻ. Luật gì mà kì lạ! Chiếc xe ra khỏi thành phố hoa lệ, đi trên con đường rộng nhưng đã bắt đầu thưa thớt xe cộ. Ánh đèn đường cũng không quá rực rỡ nữa. Ta cảm thấy vô cùng lạ. Cậu chủ siêu khó tính mọi khi sẽ yêu cầu khách sạn phải năm sao trở lên, mà còn điên rồ hơn khi nhắc đến tên khách sạn nào cũng sẽ thuận miệng mà nói luôn đánh giá của mình về khách sạn đó. Giả dụ như “Khách sạn A, thưa cậu chủ.” “3 sao.” “Khách sạn B, thưa cậu chủ.” “2 sao.” … “Khách sạn Z, thưa cậu chủ. Hộc hộc…” “Cậu chủ cậu chủ cậu chủ!” Ta lon ton chạy theo sau cậu chủ. Dù đang vác một đống hành lí của cậu chủ, ta vẫn cố theo kịp sải chân dài rộng ấy. “Cậu ơi đợi e với a~” Cậu chủ đi công tác về mà khó tính hơn là sao? Cậu chủ giận dỗi vô duyên vô cơ như vậy, rốt cuộc là vì sao chứ? Tự dưng lại lạnh lùng với ta là sao? Cậu chủ cứ lờ đi mọi lời ta nói, nhanh nhanh chóng chóng bước vào phòng. Phòng cậu chủ chính là đích thân Đào Đào ta dọn dẹp nên luôn sạch sẽ, mọi thứ không có gì thay đổi so với lúc cậu chủ đi. Chỉ có cái bình cổ thì được đem đi chỗ khác để tránh ta hậu đậu làm vỡ thì đền ốm xác. Cậu chủ về đến phòng của mình nên có vẻ khuôn mặt đã dãn ra nhiều, nhưng ánh mắt thì vẫn vạn phần băng lãnh. Ta thử nịnh nọt xem sao? Cậu chủ ăn mềm không ăn cứng, mọi lần ta nài nỉ van xin là cậu chủ đều không từ chối mà. “Cậu chủ! Cậu chủ đi công tác về chính là vô cùng đẹp trai nha!” Ta đến bên cạnh cậu chủ, dùng đôi bàn tay nhỏ bóp vai cho cậu chủ, vừa massage vừa cố nặn ra những lời xu nịnh trái với tâm can. Mặt cậu xị như cái bị kia thì đẹp trai nỗi gì? Gì chứ? Rõ ràng là cái gương mặt thỏa mãn như thế… Thế mà cứ cố tỏ ra lạnh lùng boy. Cậu thực khẩu thị tâm phi a~ Cậu chủ gạt tay ta ra, lạnh lùng nói. “Được rồi ngươi ra ngoài đi.” Ơ? Cậu không gọi là em’ nữa ạ? Em là gấu trúc nhỏ đây mà. Em dù có đầu óc bã đậu đến mấy vẫn nhớ cậu chủ. Thế mà cậu đi có 2 tháng mà đã quên mất mặt em rồi sao? “Ơ..Hay để em đấm lưng cho cậu nhé! Em massage có nghề luôn.” Nói chưa xong, cậu chủ đã quay ngoắt sang nhìn ta, toát ra một ánh mắt sắc lạnh. Ta nói gì không đúng sao? “Ra ngoài.” Biết rồi a~ Đi thì đi! Khỏi phải đuổi… Đồ cậu chủ khó ưa! Xí ! Ta sắp xếp hành lí cho cậu chủ xong rồi bất đắc dĩ rời phòng. Cậu đuổi em đi như thế, bảo em vào có chết em cũng không thèm vào nữa a! “Khoan. Vào đây.” Em đến ngay a~ TwT Lại như một con cún con vẫy đuôi khi thấy chủ của nó, ta lao đến bên cạnh cậu chủ với tốc độ ánh sáng. “Dạ!” Mắt nhìn thẳng, quân dung tươi tỉnh! Nghiêmmmmm!!! Thiếu chút nữa thì hô to “Báo cáo trung đội trưởng…” Cậu chủ dù có bị chụp ảnh dìm hàng đi chăng nữa thì vẫn vạn phần mê hoặc. Công tác về, trông cậu có phần nam tính quyến rũ hơn rất nhiều. Nhưng lúc nào đôi lông mày cương nghị cũng nhíu lại một cách khó chịu, ánh mắt nhìn ta cũng rất băng lãnh. .. “Đưa điện thoại đây.” Là sao? Tặng người ta rồi mà còn đòi lại ấy hả? Ta rút từ trong túi quần ra chiếc Smartphone to đùng, đưa cho cậu chủ một cách từ từ, giống như một thước phim quay chậm. Đến khi cậu cầm nó trên tay, ta vẫn còn ngẩn ngơ tiếc nuối nhìn theo. Tiếc thật mà a~ Ta còn chưa được chơi hết các game trong đó mà. Uổng quá. Biết thế ta không thèm đợi 18 tuổi rồi mới chơi…Mà mai là 18 luôn rồi. Thực giống như thức ăn đưa lên đến miệng mà còn bị rơi nữa…“Được rồi. Ra ngoài đi.” … Thế đấy! Cậu chủ tự dưng quay ngoắt 360 độ thể thao là làm sao? Là làm sao????? Cậu chủ đã hứa là khi về sẽ có quà cho ta mà. Ta còn ngồi mải mê nghĩ xem nó có thể là cái gì. Gucci chẳng hạn, ta sẽ sướng điên lên ấy. Có khi nào… cậu chủ cố tình bơ ta để ta quên vụ quà cáp? Có thể lắm chứ! Nếu vậy thì… cậu chủ đừng hòng quỵt quà em nha! Ta đầu óc ngốc nghếch hay quên nhưng mà quà là ta không quên đâu. TwT Chắc phải đi nịnh nọt tiếp mới được. Nếu không thì sẽ không có quà. Mà không có quà thì siêu cấp chán. Liếc nhìn giờ ở góc trên bên phải của chiếc Smartphone, Đào Đào ta không khỏi có chút buồn chán mà thở dài ngao ngán. Gì chứ??? Mới có 10 giờ sáng thôi sao? Vậy bao giờ mới đến Singapore? Bụng ta đói cồn cào rồi…… Sáng ra mới nhồi vào bụng được tí cơm nguội, ngồi chơi từ nãy giờ coi như đã tiêu hóa hết. Quên không nói với mọi người, vì sự dở hơi biết bơi cộng với tính cách ẩm ương sáng nắng chiều mưa của cậu chủ mà cựu-người-hầu-riêng là ta đây nghiễm nhiên được đi theo cùng cậu chủ đi công tác bên Singapore. À tất nhiên là không thể thiếu Lạc Lạc rồi, bây giờ là người hầu riêng của cậu chủ cơ mà. Lúc cậu chủ đưa ra sắc lệnh cả ta cũng đi cùng, Lạc Lạc sửng cồ lên, nói rằng ta không còn là người hầu của cậu chủ nữa nên không có quyền đi cùng. Ầy, ta biết ta biết, ta chấp nhận số phận mà, ai thèm tranh giành cái chức danh này của chị ta đâu, không nhất thiết phải đay nghiến người ta như thế. Chà~ Lại nghĩ đến cái bánh sừng bò tâm huyết dâng trào bị gạt bỏ một cách tàn bạo vô nhân đạo bởi quản gia Dương và Lạc Lạc, ta càng thấy thương cái bánh hơn. TT^TT Vậy là ăn sáng xong còn cố nhồi nhét thêm bánh sừng bò phết mứt dâu với mâm xôi. Hừm… kể ra là cũng khá ngon mà, chỉ là không rất ngon thôi TwT Nhưng mà Lạc Lạc đang nghĩ mình là ai chứ, đến ta cũng không dám cãi lời cậu chủ, chị ta có quyền gì mà không cho phép ta đi theo? Phải đến khi cậu chủ gằn giọng nói cho ta theo là vì công việc, Lạc Lạc mới cụp đuôi cún không dám ý kiến nữa. Hảo! Cậu chủ đã rất thành công trong việc vớt vát lại chút danh dự cuối cùng cho ta. Muahaha TwT Vậy là cả ta và Lạc Lạc đều nhanh chóng sắp xếp đồ đạc nhanh nhất có thể, ta nói chung là rất dễ nuôi nên chẳng phải mang nhiều đồ. Chỉ có Lạc Lạc, ta không hiểu chị ta đi theo hầu cậu chủ hay đi nghỉ phép dài ngày bên Singapore mà mang lắm thứ thế. Từ biệt thự đến sân bay, cậu chủ tuyệt nhiên không nói một câu gì, khuôn mặt lại trở về trạng thái mặc định lạnh lùng con thạch sùng, nhìn vô cùng băng lãnh nhưng siêu đẹp trai và cực kì hoàn mĩ. Ôi~ Chính là đẹp đến chói mắt con nhà người ta mà! TT^TT Trước khi lên máy bay đưa cho ta chiếc Smartphone màu trắng, nhận ra đây chính là chiếc điện thoại từng thuộc sở hữu của ta, cứ nghĩ cậu chủ quăng tan nát rồi cơ. Chốt lại tâm trạng vui. bỏ qua ánh nhìn ghen ghét chứa hai con dao bầu của Lạc Lạc vì nhắc đến… mất vui v Khi lên máy bay Ngô gia lắm tiền nhiều của đầu tư vé hạng nhất, không ngờ gia nhân cũng được ké một chút, tận hưởng thế nào là khoang sang trọng bậc nhất máy bay. Không chỉ có ghế đôi mà còn có cả ghế đôi của đôi nữa ý ẻm là hai cặp ghế đối diện với nhau ở giữa là một cái bàn có thể dùng vào nhiều việc như viết lách hay đọc sách, cũng chính là bàn ăn luôn. Oa~~~ Quả nhiên đây là một sự khác biệt giữa khoang hạng nhất với các khoang hạng thường. Được ngồi ở hàng ghế sang trọng như thế ai mà chẳng thich, nhất là với những người nhà quê lên tỉnh’ như Đào Đào ta. Sẽ rất là vui và thích thú nếu như không nhờ phúc tốt lành của cậu chủ bảo Lạc Lạc ngồi bên cạnh cậu, còn tống ta ngồi hàng ghế đối diện. Ám chỉ ta là cái bóng đèn phải không? Vậy còn lôi ta đi làm cái quái gì????? AAAAA~~~~~~

cậu chủ a chậm lại đi